
Kevin De Bruyne: Let me talk P2
2. Tôi sẽ kể cho bạn điều này nhưng hãy hiểu rằng nói về bản thân mình là điều khó khăn nhất đối với tôi. Bóng đá ư? Tôi có thể nói chuyện về nó hàng giờ đồng hồ với bạn. Nhưng bất cứ điều gì liên quan đến bản thân thì với tôi lại cực khó. Đó chỉ là tính cách mà thôi. Tôi chắc rằng một vài người đọc được điều này có lẽ biết.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã khá trầm tính và nhút nhát. Tôi không có PlayStation, không có nhiều bạn thân. Cách mà tôi thể hiện bản thân chính là bóng đá và tôi vô cùng tự tin với điều đó. Bên ngoài sân bóng, tôi là người nội tâm. Tôi sẽ không nói một lời nào với ai đâu. Nhưng ở trên sân, tôi rất dễ bùng cháy. Tôi biết mọi người đều cười khi xem một clip mà tôi hét lên với David Silva rằng “ĐỂ TÔI NÓI!”. Nhưng như thế vẫn còn khá hiền hòa so với khi tôi còn bé.
Khi bạn còn nhỏ… vâng, bạn không biết rằng mọi người lại nghĩ sai về điều đó. Tôi đã thấm thía chuyện này.
Năm 14 tuổi, tôi đưa ra một quyết định thực sự thay đổi cuộc đời. Tôi có cơ hội đến học viện bóng đá ở Genk, bởi vậy tôi đã tự đi từ vùng này đến vùng kia của Bỉ. Mất khoảng 2 tiếng đi từ nhà nhưng tôi bảo với bố mẹ rằng tôi muốn đi.


Vấn đề là ở quê nhà, tôi là người khá nhút nhát. Tại Genk, tôi là đứa trẻ mới từ một vùng đất khác nên nói chuyện bằng phương ngữ nghe khá buồn cười. Chắc chắn là tôi sống cô độc. Tôi thực sự không học cách hòa nhập vào cuộc sống xã hội vì ngày duy nhất chúng tôi được nghỉ là Chủ nhật và đó là cơ hội để đi về nhà thăm gia đình. Chính vì vậy, hai năm đầu tiên ở học viện có lẽ là những năm tháng cô độc nhất cuộc đời.
Có thể một vài người sẽ nghĩ tất cả những điều này hoàn toàn điên rồ, kiểu như “Tại sao cậu ta lại làm như thế khi mới 14 tuổi?” Câu trả lời duy nhất mà tôi có thể đưa ra là khi tôi đang chơi bóng, mọi thứ khác đều tan biến. Bất cứ vấn đề gì tôi gặp phải, mọi cảm xúc đều hoàn toàn chìm vào hư vô. Khi tôi chơi bóng, mọi thứ đều rất tuyệt vời. Nếu bạn muốn gọi nó là một nỗi ám ảnh thì có lẽ đó chính là nỗi ám ảnh của tôi.